中越对译|苦涩的父爱(上)Tình cha cay đắng-1

16岁那年,父亲送我去一家电脑培训中心学习微机课程,那些枯燥的操作命令很快使我倦了,一有空我便溜到相邻的一家“创世纪”网吧上网玩游戏,微机知识没有学到多少,倒是对那些神奇莫测的游戏入了迷,往往玩得通宵达旦。

Năm mười sáu tuổi, cha đưa tôi đến một Trung tâm huấn luyện vi tính, học một khóa máy vi tính. Những mệnh lệnh thao tác khô khan ấy, rất mau chóng khiến cho tôi mệt mỏi chán nản. Dần dần, hễ rỗi rãi là tôi mò đến một quán internet có tên là " Sáng thế kỷ" ở gần đấy, chơi trò chơi điện tử, những kiến thức về máy vi tính học chưa được bao nhiêu, nhưng đã làm cho tôi mê muội trò chơi điện tử thần kỳ xuất quỷ nhập thần này, thường thường chơi thâu đêm suốt sáng.

网吧老板是一个过早秃顶的中年男人,在众多的网民中,好像独独对我这个学生特别反感,走来走去总要教训我两句:“玩物丧志,这词儿你懂吗?” 
Chủ quán internet là người đàn ông trung niên đầu sớm hói, trong rất nhiều dân chơi lên mạng, ông chỉ đặc biệt có ác cảm với tôi, một học sinh này, cứ đi đi lại lại giáo huấn tôi hai câu này: " Ham chơi mất chí, từ này cháu có hiểu không?"

世上哪有老板赶顾客出门的道理?我将他的告诫当成了耳旁风,只顾在网吧中玩得昏天黑地。

Trên đời này đâu có đạo lý chủ quán lại muốn đuổi khách hàng ra khỏi cửa? Những lời ông chủ cảnh báo, tôi bỏ ngoài tai, chỉ cốt sao được ở trong quán  internet chơi tối ngày sáng đêm.

一天,父亲从乡下赶到城里来看我。我正痴迷地玩“僵尸与侠客”的游戏,突然听到身后一个声音说:“好!精彩,好安逸哟!”

Ngày hôm ấy, cha từ nhà quê lên thành phố thăm tôi. Tôi đang mê chơi trò " Xác chết và hiệp khách", đột nhiên nghe thấy đằng sau có một tiếng nói: " Hay! Tinh vi quá, an nhàn quá!".

这句话好耳熟。我猛回头,只见父亲站在我的身后。那一刻,我有一种做贼的感觉,赶紧站起身,垂手而立。

Câu nói đó rất quen tai, ở trên thành phố, phương ngôn thổ ngữ cực kỳ hiếm thấy. Tôi ngẩng phắt đầu lên, chỉ thấy cha tôi không biết đã đứng ở sau lưng tôi tự bao giờ. Trong giây phút ấy, tôi có cảm giác kẻ cắp bị bắt quả tang, có tật giật mình, vội đứng phắt dậy, buông thõng hai tay mà đứng nghiêm.

父亲却神情古怪地一把拉住我的手,说:“章子,精彩,来,继续玩!”

Cha lại nắm chặt tay tôi với một thái độ rất lạ lùng, có vẻ say sưa, nói: " Chương Tử, tinh vi quá, nào, tiếp tục chơi!".

我做梦也没想到父亲不但不骂我,竟然接着让我教他玩游戏。父亲说:“章子,你爸是个乡巴佬,啥也没玩过,今天你来教我玩一玩这高科技的新玩意儿,让你爸也体验一下网络游戏的神奇。”

Có nằm mơ tôi cũng không ngờ được rằng cha chẳng những không mắng chửi tôi, mà còn bảo tôi hướng dẫn ông chơi trò chơi điện tử. Cha tôi nói: " Chương Tử, cha mày là lão già nhà quê, chẳng biết chơi trò gì, hôm nay, mày dạy tao chơi cái trò chơi mới mẻ khoa học kỹ thuật cao này đi, để cha mày cũng được thể nghiệm cái thần kỳ của trò chơi trên mạng một tý!"

我兴奋地抓住他的手,教他如何启动键盘,如何控制鼠标,如何躲避,如何出击,没想到父亲学起来还真快,没过3分钟便已忘情于那醉人的游戏中。

Tôi phấn khởi nắm chặt tay cha, dạy ông sử dụng bàn phím như thế nào, rê con chuột như thế nào, đỡ đòn như thế nào, đánh đòn như thế nào. Không ngờ cha tôi lại học nhanh đến thế, chưa đến ba phút, ông đã quên mình đắm chìm vào trong cái trò chơi mê người này.

好几次,我都想问他:“爸,你来城里,给我的生活费带来没有?” 看见父亲已进入忘我的境地,我终于没能找到开口的机会。

Đã mấy lần, tôi đều muốn hỏi ông: " Bố, bố lên thành phố, có mang lên cho con tiền sinh hoạt phí không?" Nhưng, nhìn thấy cha đã mê đến nỗi quên mình, cuối cùng tôi không tìm ra cơ hội mở mồm.

(0)

相关推荐